Tối hôm qua đọc quyển 4 “Ái muội hữu lý” của Bại nhứ ^^ :”> Đọc đoạn này này, đổ vì Tiết Linh Bích tiểu Tuyết Tuyết một cái rầm :”> Y nha a, emm yêu anh quá đi mất thôi hà :”> công cực sủng thụ chính là anh roài đó
”
Phùng Cổ Đạo như vậy, rõ ràng là môn hạ của y, hẳn là nên nơi chốn đối với y cẩn cẩn dực dực, nói gì nghe nấy mới phải. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại bằng mặt không bằng lòng, mà còn bằng mặt không bằng lòng tới mức trắng trợn, thường xuyên khiến cho y nổi giận không thôi lại phải dở khóc dở cười. Mầm móng hoài nghi và hoang mang đã chôn xuống từ khi đó, bởi vì hoài nghi hoang mang, cho nên thường xuyên phỏng đoán, bởi vì thường xuyên phỏng đoán, cho nên không kìm được mà quan sát hắn, vững vàng khóa hắn bên người, khiến nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt của mình. Cho đến khi gặp nạn tại Phượng Hoàng sơn, phát hiện một người cà phơ cà phất như thế, cư nhiên cũng có một mặt săn sóc chu đáo. Sớm chiều tương đối, trong mắt trong lòng liền chỉ có một người là hắn, thậm chí đã thành thói quen, ngay cả lúc trở lại hầu phủ cũng không thể sửa. Biết hắn xung quanh hỏi thăm mình, trong lòng cư nhiên sinh ra hoan hỉ, thậm chí cả luyện công cũng không thể tĩnh tâm.
Tân niên tiến cung, gặp phải từng chuyện từng chuyện đều là chuyện khổ chuyện buồn, không thể nói cũng không muốn nói, chỉ có thể uống rượu. Thế nhưng men say ba phần, lại khiến y càng thêm buồn khổ, bởi vì mỗi kẻ có thể nhìn thấy quanh mình đều thật khó ưa. Dõi mắt mà trông, thanh sắc khuyển mã*, chỉ thiếu duy nhất một người. Vì vậy lại say tới bảy phần. Gắng gượng cho tới khi hồi phủ, thấy hắn đứng chờ trước cửa, khoảnh khắc đó trong lòng dâng lên nỗi vui sướng không thể hình dung.
*(thanh sắc khuyển mã: phiếm chỉ lối sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị lúc trước)
Mặt thì lạnh, bởi vì trời rét mà lạnh, nhưng tâm lại nóng, bởi vì không thể kìm nén được. Nhưng vui quá hóa buồn, đánh một trận với Viên Ngạo Sách thảm bại. Kỳ thực y biết, khi đó bản thân mình cũng không phải ở trong trạng thái tốt nhất, thua là tất nhiên. Nhưng y không còn đường để lui, bởi vì người kia ở sau lưng.
Lúc say rượu, y muốn gặp chính là hắn. Khi tỉnh lại, y muốn gặp cũng là hắn.
Tới khi đó y phải thừa nhận, cho dù bản thân biểu hiện ra thờ ơ ung dung như thế nào đi nữa, trong lòng từ lâu đã thất bại thảm hại. Hiểu đời hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nếm được tư vị như vậy, xa lạ nhưng trong lòng nhộn nhạo. Cố thủ vây thành cũng không phải điều y trước nay hay làm, tâm ý đã định, liền không cho phép gần trong gang tấc mà xa tận chân trời như thế. Hoang mang hoài nghi trong lòng y phải được thanh trừ sạch sẽ, cho nên ra thành ngả bài, đặt cược, dùng tình ái cả đời đặt vào ván cược. Y từ trước tới nay có khiết phích, cuộc sống là như thế, cảm tình cũng như thế. Một quãng tình liền gánh suốt đời, không cho phép bất kỳ kẻ nào chen lấn.
Nếu thắng, thì hoan hoan hỉ hỉ đoàn đoàn viên viên.
“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo thấy thần tình của Tiết Linh Bích hỗn loạn, chậm chạp không nói gì, nhịn không được hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
Tiết Linh Bích nhìn hắn, bỗng nhiên nhoẻn miệng khẽ cười, như ngàn vạn cây lê nở rộ hoa tươi.
Nếu phụ, thì cùng mai táng xuống một nấm mồ….”
Ngọt ngọt ngọt quá đi mất :”> Thương cho anh khi mừ Minh Tôn nói dối như vậy, nhưng mà, nhưng mà….chỉ vì anh chịu đau khổ như vậy đó, yêu người ta chân thành như vậy đó, như những gì Minh Trạm có thể làm để khiến cho Hồng Phi – con hồ ly yêu nghiệt ngàn năm động lòng mà ăn tiểu mũm mĩm của người ta luôn :)) Minh Tôn cũng vậy đó. Càng à kiểu người miệng lưỡi điêu ngoa, thích đi gạt người thì lại càng cảm thấy có lỗi khi đứng trước cảm xúc chân thành của người ta :”> >:)
Sáng nay dậy nhớ mấy bài này nà, nên bất chấp hoàn cảnh mà ngồi viết LJ trên lớp :
Love Story….