Mại nhục

Đọc Mại nhục :)) uy, pink toàn tập, nhưng bản thân cố chấp ko xếp em nó vào thể loại ấm áp văn :)) kiên quyết để em nó là ngọt văn thôi :)) Nó hồng, nó ngọt, nó dễ thương chứ ấm áp thì Emm ko chắc :| Máu me cung đấu với lại hoàn cảnh khó khăn, số phận trôi nổi ko hạnh phúc cũng nhiều nên ấm áp ko nổi :))) Đọc chương 9-10 thik nhất câu “Bất quá tư quân” ( nghĩa là “Nhưng ta nhớ chàng”) nghe vừa ngọt ngào mà lại vừa có chút ẩn ẩn đau :( Người xưa thật biết cách viết thư tình vừa khéo léo ý nhị mà vẫn tràn đầy yêu thương :) Bất quá trong này là nó xuất hiện ở một bài điếu văn, làm cho Emm đau lòng muốn chết :( Hồng hồng ngọt ngọt rồi nhìn thấy đau thương làm cho Emm thương tâm :((

Tối hôm qua nói đọc 5 chương rồi ngủ, đọc đọc một hồi đọc tới luôn chương 13 :)) Nửa đêm nửa hôm mà nhìn màn “dạy cách phân biệt và công dụng của tiểu trư” mà đói phải biết XD Thèm heo sữa quay muốn chết XD chẹp chẹp, giờ thì nhớ câu của tiểu Hắc aka Lan Khánh đại mỹ nhơn: “Ta thương ngươi, ta nuôi ngươi lớn, rồi thì ta ăn ngươi” =)))) số phận của một gà một heo rừng cứ thứ mà đc quyết đinh =)))

Honki ja nee kara ^^~

20130504-223712.jpg

ÔI TIỂU TÂM CAN CỦA EMM ❤
Ko chỉ có anh thấy dễ thương đâu :”> Em cũng thấy vậy nữa đó

Và cái chibi của Chihiro Kobayashi nữa kìa *đỏ mặt* ^^~

Có những thứ một lần nữa đc khẳng định: Thời điểm là rất quan trọngSố là không cách nào tránh khỏi :))

Vị Lương

Tác giả yêu thích nhất của Emm đến giờ vẫn là Vị Lương :)) Đọc cũng không nhiều, chỉ có 2 bộ của Vị Lương được edit hoàn :)) nhưng phải nói là 2 bộ này Emm gặm đi gặm lại ko ít lần :))) Miên man và bí ẩn theo một cách nào đó, nhưng chỉ cần đi đến đoạn mấu chốt là đổ một cái rầm trước khả năng của Vị Lương :)) Siêu dễ thương ❤ :3 :3 Công sủng thụ nhưng ko có chút gì quá đà khiến người ta khó chịu hết. Thân thế và cuộc đời bi thảm ko có chỗ chê nhưng nhân vật nào cũng mạnh mẽ đầy sức sống, khôn ngoan và đáng yêu cực kỳ XD Mạc Thụ hoa si, Tô Kỳ bại não TMD quá mức dễ thương luôn ấy :)) Họ sinh ra ko phải để gặp nhau, cũng ko có cái khái niệm gọi là nhất kiến chung tình, tình cảm của họ tích tích theo thời gian, đến một lúc kia, đã trở thành yêu. Nam Ca nhi trọng sinh 2 lần, trải qua dằn vặt đau đớn thống khổ mà đến với Quảng Điền, trên cơ bản là ko thể sống được, tâm vốn dĩ nên lạnh lùng khô héo, vậy mà ngày đó dưới hoa mai, thấy cái vẻ mặt “hoa si” ngốc nghếch của Mạc Thụ đã một lần mở tâm. Hình ảnh đó đẹp và dễ thương ghê gớm ❤ ( nghĩ lại mừ vẫn thấy thích 😜) Còn Tô Thần thì sao? Em nó ko giống mà rồi là lại giống Nam Ca Nhi, nhưng Emm chính thức đổ vì Tô Thần và “chịu đựng” cái sự bt của Tô Kỳ là vì cái đoạn Tô Thần bị bắt, nhốt lại như sủng vật, đã không nề hà ra tay hạ độc ~~ rồi hút máu ~~ để sống qua ngày. Tô Thần suy yếu, sợ ánh sáng mà ngày đó Tô Kỳ tìm thấy làm Emm cũng ngã cái rầm luôn. Quá đỉnh 😍

Mạc Thụ làm hoa si, trong mắt chả thèm coi cái gì quang trọng, chỉ chứa mỗi bóng dáng hình ảnh của Nam Ca Nhi :) Tô Kỳ bại não, không tiếc sẵn sàng dùng khổ nhục kế để thân cận Tô Thần, cẩn thận chăm sóc quan tâm. Mạc Thụ, Tô Kỳ rất giống nhau mà lại cũng thực khác nhau. Vị Lương dựng nên hình ảnh công sủng thụ rất quen thuộc, nhưng cái cách mà Mạc Thụ cùng Nam Ca Nhi bên nhau, Tô Thần cùng Tô Kỳ bên nhau là hoàn toàn ko trùng lắp. Vẫn là style đó, nhưng ko hề nhàm chán hay bắt chước lẫn nhau. Mỗi câu chuyện lại mang thần thái rất riêng của nó 😚

Đặt gạch đê, ta sẽ tiếp tục review vào một ngày khác :3 Nói chung tác phẩm của Vị Lương nằm ở vị trí 4-5 trong top 15 tác phẩm yêu thích của Emm :P Ko được như Sửu Hoàng luôn muốn đọc một lần thêm một lần nữa từ đầu đến cuối, Xuân thụ mộ vân và Hoa Thần Nguyệt Tịch Emm đều lựa chương lựa chỗ mà đọc lại XD Đã nói mà, truyện của Vị Lương rất hay, nhưng nó miên man và bí ẩn theo một cách nào đó :)) Nhưng xét trên toàn diện thì Vị Lương là tác giả mà Emm thích nhất, ko có tác phẩm nào có chỗ đáng để phàn nàn hay khó chịu cả, như nước chảy hoa rơi, đáng yêu dễ thương lại rất ấn tượng, motif cũ nhưng lại ko có lối mòn, nhân vật đều có cá tính riêng rất sâu sắc :3 Tất cả đều là ấm áp văn, chi tiết ngược nếu có đều ở thì quá khứ ( hay ko sớm thì muộn cũng bị quăng về thì quá khứ :)) có huyết tinh, có bí ẩn nhưng một chút cũng ko khiến bạn khó chịu :)))

Uy, nổi hứng lên nói quá trời rồi :)))

P/s: thật ra còn có Thuỷ Thiên Nhất Sắc, Bơ tỷ và Thạch đầu dữ thuỷ nữa :)) nhưng chân chính ngang hàng cùng Vị Lương trong BXH của Emm thì có lẽ là Vị Lương và Thạch tỷ :))) Nguyên nhân ác liệt nhất chính là vì:~~~~~ Xôi thịt của Vị Lương ăn rất ngon a !!!! :))))

Bơ và Thạch toàn viết thanh thuỷ văn, rất chắc tay, rất thâm thuý nhưng mà XD XD Emm xin lỗi XD XD =)))))

22

Tuổi 22 sao lại không đẹp chứ?

22 tuổi, chúng ta nắm trong tay cả tuổi trẻ, sức mạnh lẫn bản lĩnh để thực hiện những ước mong, nguyện vọng của bản thân.

22 tuổi, ta không còn non nớt như tuổi thiếu niên mà đã chững chạc chín chắn hơn rất nhiều.

22 tuổi, ta không còn ngồi trên ghế nhà trường mà đã được thả tự do, tràn đầy năng lượng và tự tin mà tung cánh bước ra cuộc đời.

22 tuổi, cha mẹ vẫn còn bên ta, anh chị em vẫn còn bên ta. Ít nhất ở tuổi này ta cũng chưa cần nghĩ đến sự chia ly vĩnh viễn.

Nhiều người yêu thích “tuổi 16 trăng tròn” của thời niên thiếu, ngưỡng mộ “tuổi 18 đánh dấu sự trưởng thành” nhưng đích thực nhìn lại 22 mới chính là cái tuổi tươi đẹp của cuộc sống. 16 tuổi bạn đẹp với vẻ ngây thơ trong sáng cùng bề ngoài đáng yêu, tuổi 18 bạn yêu thích vì nó tặng bạn sự tự tin và là khởi đầu của tuổi trưởng thành. Nhưng 16 hay 18 thì bạn vẫn còn chưa có đủ kinh nghiệm, chưa trải qua bao nhiêu sóng gió thử thách của cuộc đời, vì vậy đối mặt với khó khăn vất vả bạn thấy đau lòng và bất lực. Nhưng tuổi 22 tặng cho bạn sự vững vàng để đối mặt với thử thách, sự dẻo dai để vượt qua thất bại và những kĩ năng sống cơ bản cần thiết đã được 22 năm sống mài giũa thành hình. 22 tuổi, bạn chưa thành thể thành ngọc, nhưng nếu thực sự là ngọc trong đá, bạn sẽ bắt đầu toả ra ánh sáng hấp dẫn của riêng mình.

Vậy nên, tuổi 22 thật đẹp. Hãy vội vàng nhưng cũng đừng quên cẩn trọng, nâng niu mọi thứ bạn đang có.

[22 cảm nhận ký]

Này những phong hoa tuyết nguyệt

20130413-224851.jpg

Lướt face, thấy pic này trên IPM và nhớ “Này những phong hoa tuyết nguyệt” ghê gớm

Một trong những lý do khiến Emm mê đắm “Này những phong hoa tuyết nguyệt” chính là vì Công Tử Hoan Hỉ đã diễn tả rất chân thực, sống động và đầy màu sắc những tháng ngày tuổi học trò tươi đẹp hồn nhiên nhưng cũng đầy rắc rối cùng khoảng thời gian luyện thi cuối cấp II, III vật vã khổ sở :)

Ôm “Này những phong hoa tuyết nguyệt”, ta ngọt ngào chìm đắm trong giấc mơ trong sáng vui vẻ những ngày còn đi học: những chuyến xe buýt sáng với bữa sáng ăn vội, những cơn mưa hè đầy kỉ niệm, những cái ôm ấp áp trong buổi lễ tốt nghiệp…Là những thứ đã qua, sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại, nhưng vĩnh viễn tồn tại trong trái tim và kí ức chúng ta – kỉ niệm về một thời đã xa: tuổi học trò <3

Chuyện về 2 con muỗi

[Ngảy nay ngày nay có 2 con muỗi…]

Đôi lời giới thiệu:
– Một câu chuyện lãng mạn hơn cả Princess and The Frog.
-Thực tế cay nghiệt cùng một ước mơ xa vời hoang đường về ánh mặt trời rực rỡ ngày 22/06 nơi Bắc cực xa xôi.
-Dù sao đi nữa, vòng đời của 1 con muỗi chỉ là 20 ngày thôi mà
– Bản edit nhà nàng Zyncathe đặc biệt hấp dẫn với [Lớp phụ đạo của giáo sư Google, chuyên ngành Muỗi học]

Em từ trước đến nay ko ghét muỗi đực đâu mà :”> Chỉ có điều là thấy muỗi emm vẫn phải đập mà thôi …

Dưa Hấu và Nãi Quái…Dưa Dưa và Sữa Sữa ♥ yêu hai cưng mất rồi ♥

Sữa sữa làm Emm nhớ tới Địch Địch suynh iu :”> ừ thì Sữa Sữa mong em kiếp sau ko ngu ngơ ngốc nghếch, ko nhìn xa xăm về mặt trời nơi Bắc cực nữa. Dưa Dưa chính là mặt trời ấm áp nhất của cuộc đời em mà :”>

Chuyện ngắn lắm, nhưng Emm ko quên đc, ko thể quên đc cảm giâc ngây ngô và đáng yêu của Dưa dưa và Sữa sữa. Đôi khi, biết quá nhiều cũng là một cảm giác đau đớn đến khó chịu .

Dưa dưa và Sữa Sữa, mãi luôn bên nhau trong hổ phách, đc ko? :)

20130402-235604.jpg

Có thấy không? Hai chú muỗi nhỏ cùng ngụ trong 1 mảnh hổ phách, thật bình yên…
Câu chuyện đến đây là hết rồi.

Hai con muỗi nằm trong mảnh hổ phách, mỏi mệt lắm rồi, nên cũng chẳng buồn bay đi đâu nữa, chỉ ở đó chìm sâu vào giấc ngủ nặng nề.

Đến tận lúc cuối đời, Nãi Quái vẫn thấy rất lạnh, cậu muốn bay đến Bắc Cực, nơi có ông mặt trời không bao giờ lặn.

Song nơi mà cậu muốn đến đó, cái nắng ban ngày vốn không đủ ấm áp để xua tan đi giá lạnh.

Mà có khi cậu cũng không thật sự cần mặt trời đâu.

Mộng mơ hão huyền vốn do ánh mặt trời ban cho kia, lúc ban đầu còn cháy bỏng mãnh liệt, theo từng chặng đường càng về sau lại lụi tàn dần. Để rồi quên mất đi loại ấm áp mà bản thân khả dĩ có thể mê đắm vẫn luôn tồn tại bên mình kia.

Cũng chính ước vọng sai lầm ấy đã che khuất đi mất tình yêu chân chính cùng những điều thiết yếu khác trong cuộc sống, khiến cho cậu cứ mãi nhìn về phía một con đường vô tận không thấy điểm dừng mà cho đó là lý tưởng của đời mình.

Dưa Hấu, ngay từ đầu đã hiểu rõ, bọn họ không thể đến Bắc Cực được.

Khoảng cách xa xôi kia đâu phải chỉ có mỗi trở ngăn về mặt địa lý.

Vòng đời của một con muỗi đực, tối đa cũng chỉ có 20 ngày.

Kiếp sau, sẽ là một vòng luân hồi đầy cô độc hay sẽ tiếp tục lặp lại nỗi bi thương này, cậu không hiểu được ái tình, lại càng không dám để chính mình rơi vào lưới tình, bọn họ không thể yêu nhau được, cho dù có thể gặp lại nhau, thì sao chứ?

Nước gặp lửa, bỗng chốc trở thành một đoạn hồi ức miên man.

Nào có ai từng thấy tiếc thương vô hạn đâu.

Bại nhứ tàng kim ngọc

Một bộ mới khiến ta thấm thía cái câu mà Lạc Lạc nói “Đời này kiếp này gặp được Bơ tỷ là một điều tuyệt vời ” *cười* Thực yêu Bơ tỷ quá *cười càng lúc càng rạng rỡ hơn* Bại nhứ tàng kim ngọc – Vàng ngọc ẩn trong lớp bông rách nát ^^

 
Tiếp tục đọc “Bại nhứ tàng kim ngọc”

Bại nhứ tàng kim ngọc ^^

Tối hôm qua đọc quyển 4 “Ái muội hữu lý” của Bại nhứ ^^ :”> Đọc đoạn này này, đổ vì Tiết Linh Bích tiểu Tuyết Tuyết một cái rầm :”> Y nha a, emm yêu anh quá đi mất thôi hà :”> công cực sủng thụ chính là anh roài đó

Phùng Cổ Đạo như vậy, rõ ràng là môn hạ của y, hẳn là nên nơi chốn đối với y cẩn cẩn dực dực, nói gì nghe nấy mới phải. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác lại bằng mặt không bằng lòng, mà còn bằng mặt không bằng lòng tới mức trắng trợn, thường xuyên khiến cho y nổi giận không thôi lại phải dở khóc dở cười. Mầm móng hoài nghi và hoang mang đã chôn xuống từ khi đó, bởi vì hoài nghi hoang mang, cho nên thường xuyên phỏng đoán, bởi vì thường xuyên phỏng đoán, cho nên không kìm được mà quan sát hắn, vững vàng khóa hắn bên người, khiến nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tầm mắt của mình. Cho đến khi gặp nạn tại Phượng Hoàng sơn, phát hiện một người cà phơ cà phất như thế, cư nhiên cũng có một mặt săn sóc chu đáo. Sớm chiều tương đối, trong mắt trong lòng liền chỉ có một người là hắn, thậm chí đã thành thói quen, ngay cả lúc trở lại hầu phủ cũng không thể sửa. Biết hắn xung quanh hỏi thăm mình, trong lòng cư nhiên sinh ra hoan hỉ, thậm chí cả luyện công cũng không thể tĩnh tâm.

Tân niên tiến cung, gặp phải từng chuyện từng chuyện đều là chuyện khổ chuyện buồn, không thể nói cũng không muốn nói, chỉ có thể uống rượu. Thế nhưng men say ba phần, lại khiến y càng thêm buồn khổ, bởi vì mỗi kẻ có thể nhìn thấy quanh mình đều thật khó ưa. Dõi mắt mà trông, thanh sắc khuyển mã*, chỉ thiếu duy nhất một người. Vì vậy lại say tới bảy phần. Gắng gượng cho tới khi hồi phủ, thấy hắn đứng chờ trước cửa, khoảnh khắc đó trong lòng dâng lên nỗi vui sướng không thể hình dung.

*(thanh sắc khuyển mã: phiếm chỉ lối sống thối nát dâm nhạc của giai cấp thống trị lúc trước)

Mặt thì lạnh, bởi vì trời rét mà lạnh, nhưng tâm lại nóng, bởi vì không thể kìm nén được. Nhưng vui quá hóa buồn, đánh một trận với Viên Ngạo Sách thảm bại. Kỳ thực y biết, khi đó bản thân mình cũng không phải ở trong trạng thái tốt nhất, thua là tất nhiên. Nhưng y không còn đường để lui, bởi vì người kia ở sau lưng.

Lúc say rượu, y muốn gặp chính là hắn. Khi tỉnh lại, y muốn gặp cũng là hắn.

Tới khi đó y phải thừa nhận, cho dù bản thân biểu hiện ra thờ ơ ung dung như thế nào đi nữa, trong lòng từ lâu đã thất bại thảm hại. Hiểu đời hơn hai mươi năm, lần đầu tiên nếm được tư vị như vậy, xa lạ nhưng trong lòng nhộn nhạo. Cố thủ vây thành cũng không phải điều y trước nay hay làm, tâm ý đã định, liền không cho phép gần trong gang tấc mà xa tận chân trời như thế. Hoang mang hoài nghi trong lòng y phải được thanh trừ sạch sẽ, cho nên ra thành ngả bài, đặt cược, dùng tình ái cả đời đặt vào ván cược. Y từ trước tới nay có khiết phích, cuộc sống là như thế, cảm tình cũng như thế. Một quãng tình liền gánh suốt đời, không cho phép bất kỳ kẻ nào chen lấn.

Nếu thắng, thì hoan hoan hỉ hỉ đoàn đoàn viên viên.

“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo thấy thần tình của Tiết Linh Bích hỗn loạn, chậm chạp không nói gì, nhịn không được hỏi, “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Tiết Linh Bích nhìn hắn, bỗng nhiên nhoẻn miệng khẽ cười, như ngàn vạn cây lê nở rộ hoa tươi.

Nếu phụ, thì cùng mai táng xuống một nấm mồ….”

Ngọt ngọt ngọt quá đi mất :”> Thương cho anh khi mừ Minh Tôn nói dối như vậy, nhưng mà, nhưng mà….chỉ vì anh chịu đau khổ như vậy đó, yêu người ta chân thành như vậy đó, như những  gì Minh Trạm có thể làm để khiến cho Hồng Phi – con hồ ly yêu nghiệt ngàn năm động lòng mà ăn tiểu mũm mĩm của người ta luôn :)) Minh Tôn cũng vậy đó. Càng à kiểu người miệng lưỡi điêu ngoa, thích đi gạt người thì lại càng cảm thấy có lỗi khi đứng trước cảm xúc chân thành của người ta :”> >:)

Sáng nay dậy nhớ mấy bài này nà, nên bất chấp hoàn cảnh mà ngồi viết LJ trên lớp :
Love Story….

Nhất chỉ hoang đường mộng – Chỉ là một giấc mộng hoang đường

Như ai đó đã nói, đọc xong truyện cảm thấy như là vừa mơ xong một giấc mơ, tỉnh lại không thể nhớ nổi tất cả những thứ đã diễn ra, chỉ nhớ rõ một chút chi tiết muốn nhớ và cảm giác khi đang mơ mà thôi. *mỉm cười* Chính là như vậy *cười càng lúc càng xinh đẹp hơn* có lẽ mộng kia không chỉ là cho quá khứ của Sương- Tuyết -Thù Nam ,cho những gì xảy ra trong truyện mà là còn là cho những độc giả đã đọc truyện . Không còn có thể nhớ rõ vì sao mọi chuyện lại từng bước diễn ra, hệt như một giấc mơ dài liên tục khiến người ta đi tiếp, tỉnh mộng rồi chỉ còn có thể nhớ được cảm giác khi mơ .

Emm đối với tất cả những nhân vật đều cảm thấy thích thú vô cùng, tính cách của họ đích thực hợp logic, cũng như đúng theo những tư tưởng mà emm và nhóc luôn tán đồng mỗi khi rủa xả mấy cảnh bi thảm trong phim lúc trước :) Emm đồng cảm với Tuyết nhiều, cảm thấy nhìn thấy được bản thân mình ở nơi Tuyết . Chính là như vậy : Sương nguyện ý vì Tuyết hứng chịu đau khổ, Tuyết cũng chấp thuận biến bản thân mình thành lý do để Sương có thể tiếp tục cao ngạo thanh thản mà sống, vì Tuyết biết, không có cách nào để khiến cả hai tiếp tục sống sót mà ko phải chịu đau khổ dày vò từ bên ngoài. Nên Tuyết cấp cho Sương một cái lý do để thể sống sót qua những đau đớn, tự bảo vệ bản thân thật tốt ko chút trầy xước để ko lãng phí công lao của Sương. Cũng vì Sương, hắn nguyện bán tôn nghiêm của mình để đổi lấy sự yêu thương của kẻ khác. Nếu đau đớn chỉ Sương có thể gánh, thì phần nhục nhã cầu người thương xót kia cứ để hắn làm. Sương chịu đau bảo vệ cơ thể hắn, hắn sẵn sàng chịu nhục để bảo vệ tính cách tôn nghiêm cho Sương. Là ta, ta cũng sẽ như vậy ^^ Vì ta yêu nhóc, cũng chính như tình cảm của Sương và Tuyết như vậy

Rất nhiều fangirl mạt sát Tuyết vì giai sát anh, ta chỉ cười cười rồi lẳng lặng viết những dòng này. Không ở trong hoàn cảnh tương tự thì người ta vĩnh viễn ko thể đồng cảm sâu sắc nhập tâm với nhân vậy được. Ko phải lí do để chúng ta đọc tiểu thuyết là để trau dồi thêm cảm xúc, thấy những gì nhân vật thấy, cảm nhận những gì nhân vật cảm nhận, vui với niềm hạnh phúc của nhân vật, rơi lệ ưu sầu vì những nỗi đau đớn trăn trở của nhân vật hay sao? Vì đó là những thứ ta thiếu, ta ko được trải nghiệm trong quá khứ và điều kiện sống trong tương lai cũng sẽ ko xảy ra hoàn cảnh như vậy, nên ta cảm thụ bằng cái nhìn của một kẻ tham quan, thấu hiểu nhưng theo suy nghĩ và quan điểm riêng biệt của mình. Ta và Tuyết vô duyên hữu ý đồng thân phận, nên ta hiểu và có thể lý giải tốt những hành động của Tuyết ( thực tế thì từ chương hai mươi mấy lúc các nàng nhá hàng chửi Tuyết ta đã tự khẳng định là nếu như Tuyết một lòng với Sương, ta thề sẽ ko có nửa điểm hận hay ghét Tuyết, giờ hiểu rõ cái màn ghép nội tạng kia thì ta chỉ có ngưỡng mộ cùng yêu thương chứ đừng bảo là ghét bỏ :))) Tuyết bảo Sương nhường Thù Nam cho mình, đách phải vì cậu yêu Thù Nam, mà là muốn hỏi Sương đối với Thù Nam có chút cảm giác gì ko, có thể buông tay ra hay không ? Tuyết thổ lộ với Thù Nam rằng mình thích Thù Nam, lại còn vờ cố tình là Sương, là để thử xem Thù Nam với Sương là tình cảm gì,có phải vì mình một câu thích hắn mà vất bỏ Sương hay không? Nói ra tay bảo giết Sương, nhưng chắc chắn Ẩn Bạch sẽ ra tay cứu trước . Phá bỏ kế hoạch của Sương, nhưng chính bản thân hiểu được bệnh trạng của Sương, còn ko bằng là bảo Tuyết thực muốn đánh cược từ trong tử lộ tìm kiếm cho Sương một đường sinh lộ. Chiếu theo kế hoạch của Sương, khởi nghĩa kết thúc y sẽ chết. Tuyết trăm ngàn vạn lần ko muốn. Cái gọi là suy nghĩ vẩn vơ ko bik có giết nên Sương hay ko, ko bằng nói rằng cậu có muốn giải thoát cho Sương khỏi cuộc sống ghê tởm này hay ko. Anh em họ là những người chu toàn cực kì . Tuyết trước khi thử Sương đã một lòng khẳng định trước tình cảm của hai người, là một chi tiết dễ thương dễ bị bỏ qua.Ngừoi ngoài sẽ mãi mãi ko thể hiểu được, chúng ta cần tình yêu này của đối phương bao nhiêu *cười* Nên câu nói của Tuyết trước khi rời đi nói rằng mình đời này ko thể yêu người mình yêu nhất, ko hề dành cho Thù Nam mà dành cho Sương. Sương yêu Tuyết, đó là điều Sương khẳng định, ko ai (dám) phủ nhận nhưng chưa phải là tình yêu. còn Tuyết yêu Sương, đã có chút vượt qua lằn ranh đó. Nên sau khi thử thách Thù Nam nhiều như vậy, hiểu được rằng hắn yêu Sương, sẽ chiếu cố săn sóc Sương tốt, mới chấp nhận rút lui, nhưng cũng ko quên tâm tính trẻ con khẳng định lại mình trong lòng Sương có bao nhiêu quan trọng “trong lòng Sương, địa vị của ta ko ai có thể so được,” và ” tình yêu Sương dành cho ta, chắc chắn hơn hắn” – Tuyết biết bản thân mình trong lòng Sương mãi mãi đặc biệt, mãi mãi là người Sườn luôn quan tâm, mối dây liên hệ giữa hai người mãi ko bao giờ đứt hay phai nhạt. Vậy là được rồi. Tuyết lúc hiểu thông suốt chắc đã thở dài có chút tiếc nuối, cái đoạn ý nghĩ mơ hồ trước khi chìm vào hôn mê trong lúc phẫu thuật chính là ý này đó. “Phải chi thời gian có thể dừng lại. Ta sẽ mãi ở bênngươi như ngày xưa. Chỉ tiếc rằng chúng ta đều phải lớn lên, đã có thật nhiều người xen vào giữa chúng ta…..” Ta cũng trải qua những suy nghĩ này rồi lúc trải qua giai đoạn ép mình trưởng thành mà chấp nhận buông tay để ko khóc, ko náo loạn, lòng có thể bình yên phẳng lặng khi tình yêu của ta hạnh phúc bên người yêu. Đây là lần t2 ta viết xuống dòng cảm thán như vầy cho cái tình cảm có phần đi quá của mình kia , lần t1 còn là vừa cảm nhận cho Chí Phèo, vừa gom cả Kiyomine của Komatta , tiểu Kiệt của Sửu Hoàng vô một hội luôn =))) Ta tin rằng, Tuyết của Thiên Hà với Tuyết mà ta tưởng tượng ra kia chính là một. Mong rằng fangirl hiểu lầm sẽ có khi nào đọc được những dòng suy nghĩ hỗn loạn này của ta mà hiểu được cho Tuyết, cho tình cảm của Tuyết đi mà :*